Adidas Original
Giày bóng rổ Adidas
Ultra Boost
Giày chạy Adidas
Thừa nhận đi. Khi bạn đọc đến “thương hiệu giày thể thao” và “sao chép” trong cùng một dòng tiêu đề chắc chắn một cái tên duy nhất xuất hiện trong tâm trí bạn: Skechers.
Trong mười lăm năm tuổi đời của mình, người thợ đóng giày có trụ sở tại California đã nổi tiếng là cái bóng của ngành công nghiệp giày thể thao. Chiến lược của Skechers rất đơn giản: trong khi các thương hiệu khác liều lĩnh đánh cược vận may vào sự đổi mới, thì Skechers lại chọn những người một lối đi hoàn toàn khác. Họ chọn đi theo những hãng đã đổi mới và thành công để “copy” và đánh cắp thị phần.
Chỉ trong năm năm qua, Skechers đã đánh bại Nike Air Max 90 (“ Skech-Air Varsity ”), Nike LunarEpic Flyknit ( “Skechers Burst” ), adidas Stan Smith ( “Skechers Onix” ) và đáng chú ý nhất là Adidas Springblade (“Skechers MegaBlade” ). Ấn tượng không kém danh sách “hàng nhái” của Skechers là kết quả của đống hóa đơn pháp lý: trong số bốn đôi giày được đề cập ở trên, Skechers đã bị đưa ra tòa bởi các thương hiệu mà họ bị cho là đã ăn cắp đến 3 lần. Một thẩm phán liên bang đã cấm adidas bán giày Onix “lấy cảm hứng từ quần vợt” vào năm 2016. Nike vẫn đang chiến đấu với Skechersv ề bằng sáng chế liên quan đến loạt Flyknit lookalike Burst.
Tính chung các công ty con của Nike, Skechers là nhà sản xuất giày thể thao lớn thứ ba tính theo doanh số bán hàng tại Mỹ. Mặc dù nó theo sau các nguồn cảm hứng của Nike và adidas, nhưng nó lại gấp đôi thị phần của Under Armour (6,3% so với 2,4% tổng doanh số bán hàng). Theo tất các tài khoản thuộc Skechers, họ hiện đang sản xuất những đôi giày hiệu suất tốt một cách hợp pháp bằng cách sử dụng công nghệ được phát triển nội bộ – không đi theo bất kỳ ai.
Khùng? Có thể. Nhưng nó còn xa lắm. Nhìn thì có vẻ giống như một kẻ cơ hội làm giàu từ sự sáng tạo của người khác nhưng thực tế là, mọi thương hiệu giày thể thao lớn – vâng, bao gồm cả Nike – đều phát triển bằng cách sao chép.
Vào năm 1987, adidas đã tung ra Power Phase, một bản sao gần như 1: 1 của Reebok Workout năm 1984. Bốn năm trước đó, Reebok cho ra mắt Classic Leather, một loại da hình mang những nét tương đồng đáng kể với những bóng dáng cổ điển như Saucony Jazz, Brooks Chariot và Nike Cortez. Hai mẫu giày này – trong số những đôi giày thể thao “lấy cảm hứng” khác như Club C 85 – đã giúp đẩy Reebok từ một thương hiệu ít được biết đến trở thành thương hiệu hot nhất của thập niên 80.
Năm 1988, Reebok thậm chí đã vượt qua Nike để trở thành nhà sản xuất giày lớn nhất của Mỹ tính theo doanh số bán hàng. Một năm sau, công ty giới thiệu công nghệ đệm Pump độc quyền của mình và đạt hơn 1 tỷ đô doanh thu trong một năm.
Đôi giày OG đầu tiên của Nike – Cortez, được thừa nhận từ lâu là bản sao 1: 1 Onitsuka Tiger Corsair, có dấu Swoosh được thay thế cho sọc và đế giữa Bowerman thay cho bọt EVA của Tiger. Corsair ra mắt vào năm 1969; Cortez thì 1972. Cùng năm đó, Nike lúc còn non trẻ đã phát hành một đôi giày tennis đế thấp bằng da màu trắng được gọi là “Wimbledon”, có phần gót màu trắng và ba sọc – đường kẻ – lỗ thủng ở mỗi bên – hẳn là có sự “trùng ý tưởng” ở đây. Hai năm sau, vào năm 1974, giày bóng rổ Nike Blazer được phát hành với một upper bằng nhựa.
Có một vài Quy tắc vàng trong Shoesgame. Một trong số đó là các thương hiệu giày thể thao chỉ phát triển trong lịch sử bằng cách sao chép. Ngoại trừ những nhà sáng tạo hàng đầu là adidas và Converse (công bằng mà nói, cả hai đều đứng trên vai những người khổng lồ như Foster và Keds), một chiến lược ba bước duy nhất đã thúc đẩy sự phát triển của mọi thương hiệu giày sneaker kể từ khi thế kỷ 20 bắt đầu:
1) Sao chép các thiết kế được yêu thích hiện nay và pr cho chúng.
2) Có đủ nguồn lực để bắt đầu R&D nội bộ đầy rủi ro, tốn kém.
3) Phát triển công nghệ độc quyền cho phép bạn tạo ra thị trường của riêng mình.
Trong khi môi trường pháp lý sau năm 877 đã tạo thêm một số khó khăn tiềm ẩn nhưng nhiều thương hiệu giày thể thao vẫn đi theo con đường tương tự cho đến ngày nay. Sau Flyknit đến Primeknit, Ultraknit và Evoknit tất cả cho thấy rằng ngay cả các thương hiệu lâu đời với R&D của riêng họ cũng sẽ đi ăn cắp: chúng ta có Air Pressure xấu số của Nike là một nỗ lực sao chép công nghệ Pump của Reebok. Sau đó, có YEEZY 700 mang tên Wave Runner, theo nghĩa đen chỉ là một đôi giày trượt băng được đổi tên thương hiệu từ đầu những năm 2000.
Vâng, có một núi bằng chứng cho thấy rằng các thương hiệu giày thể thao chỉ có thể thực sự phát triển bằng cách sao chép. Người ta đã lấy cớ từ việc: bàn chân của con người đã không thay đổi hình dạng trong gần một triệu năm, do đó đôi giày được làm ra cũng chỉ có hình dạng đó.
Ngay cả Adi Dassler – “cha đẻ của giày chạy bộ hiện đại” – đã sử dụng lại các thiết kế biểu diễn cũ của mình để tạo ra các kiểu trang phục thể thao để mở rộng thị trường. Từ German Army Trainer, hãng này đã sản xuất ra adidas Samba, từ đó sản xuất ra PUMA Whirlwind, và cuối cùng là Margiela Replica. Nếu không ai miễn nhiễm, thì tại sao lại bài trừ? Một thương hiệu sao chép một thương hiệu là cách tạo ra Nike Air, adidas Ultra Boost – những đôi giày phát triển với tốc độ chóng mặt, trở thành một phần không thể thiếu của thế giới.
Tiếp tục theo dõi Authentic Shoes để cập nhật những tin tức hữu ích về thời trang và giày dép nha.
Bài viết liên quan