Onitsuka Tiger đã trở thành Nike Cortez như thế nào?

Đối với rất nhiều người trong chúng ta, Phil Knight được cảm nhận như ông tổ của giày thể thao, và như thế, bạn sẽ nghĩ rằng ông ấy đã bắt đầu cuộc hành trình đáng kinh ngạc của mình với một đôi sneaker được trang trí bằng Swoosh. Tuy nhiên, thực tế không phải vậy. Đó là một chặng đường dài và gian nan trước khi những đôi Nike đầu tiên ra đời, và ngay cả khi đạt đến thời điểm đó, vẫn còn rất nhiều vấn đề về việc liệu thương hiệu có thành công hay không. Sau đây, hãy cùng Authentic Shoes khám phá câu chuyện thú vị đằng sau đôi Nike Cortez đình đám nhé. 

Là một vận động viên chạy bộ, Knight biết tất cả về giày. Ông ấy biết mình thích gì và điều gì sẽ mang tới hiệu quả. Đến nỗi trong thời gian học tại Đại học Stanford, ông đã viết một bài báo cho lớp doanh nhân của mình về khái niệm nhập khẩu giày chạy bộ của Nhật Bản để thay thế cho những người đi trước của Đức hiện nay. Là một người sành sỏi về kinh doanh, ông biết xứ sở hoa anh đào luôn đi đầu trong mọi lĩnh vực. Có vẻ như, nếu ai đó làm bất cứ điều gì, người Nhật đã làm điều đó tốt hơn và Knight nhận ra điều này. Tuy nhiên vào thời điểm đó, không ai ít quan tâm đến ý tưởng của ông. Sau khi nộp bài, thậm chí ông ấy còn không nghĩ về nó cho phần còn lại của việc học. Mặc dù vậy, Knight chắc hẳn đã làm điều gì đó đúng đắn, vì ông ấy vẫn được xếp loại A.

Phil Knight là người nghiên cứu về xuất nhập khẩu và cách thành lập công ty trong khi viết bài báo đại học, và trong một giây, ông đã nghĩ rằng liên doanh của mình có thể thành công. Dẫu vậy, bước đầu trong hành trình là đến Nhật Bản, nghĩa là ông đã xin bố của mình một khoản tiền đi lại. Tại nơi đây, ông đã gặp hai cựu GI, những người điều hành một tạp chí có tên là ‘The Importer’. Ông sẵn sàng học hỏi mọi thứ có thể từ họ để đưa ý tưởng của mình thành hiện thực. Họ hỏi ông muốn nhập đôi giày nào và câu trả lời là “Tiger” – một thương hiệu do Onitsuka sản xuất. 

Sau đó, vào cuối những năm 60, Knight đã liên lạc với Onitsuka và cả hai đã có cuộc gặp gỡ “định mệnh” tại trụ sở chính. Onitsuka hỏi Knight về tên công ty mà ông đại diện, ông ấy đã không nghĩ xa đến vậy và phải suy nghĩ trên đôi chân của mình. Knight lập tức hồi tưởng về phòng ngủ của mình tại nhà bố mẹ ông ở Oregon, với những dải ruy băng màu xanh lam đầu tiên được ghim vào tường và nhanh trí đưa ra câu trả lời “Blue Ribbon Sports”. 

Ông bày tỏ với Onitsuka ý tưởng rằng thị trường giày của Mỹ là rất lớn, và nếu Onitsuka có thể đưa những “chú Hổ” của họ vào đó, nó sẽ “tạo ra lợi nhuận cực kỳ lớn”. May mắn thay, họ rất thích sân chơi và nói rằng họ đã nghĩ về thị trường Mỹ vào thời điểm đó. Nói về thời gian… Có lẽ đó là lý do ông ấy dễ dàng quản lý một cuộc họp. Onitsuka nhanh chóng hỏi Knight rằng liệu Blue Ribbon Sports có muốn đại diện cho giày Tiger không. Mọi chuyện đơn giản là như vậy. Knight đã đi du lịch khắp thế giới trước khi quay trở lại Oregon, và hai mục đích chính trong chuyến đi của ông ấy là đưa ra ý tưởng ở Nhật Bản và xem Acropolis ở Hy Lạp. Điều trớ trêu là trong nhiều năm tiếp đó, ông sẽ có một mối quan hệ nhất định với Nữ thần Chiến thắng của Hy Lạp. 

Khi trở về Oregon, Knight gặp huấn luyện viên cũ của mình – Bill Bowerman. Ông ấy đã khiến thầy mình thấp thỏm về chuyến đi của ông và cơ hội đã đến với chính nó. Thật ngạc nhiên, Bowerman muốn tham gia. Bước tiếp theo là nhận một đơn đặt hàng. Giảm một nửa với Bowerman ở mức 500 đô la một lượt, ông đã đặt đơn hàng 1.000 đô la của mình với Onitsuka. Họ đến nơi, không có hộp, và đi thẳng đến tầng hầm của cha mẹ ông. Điều bất ngờ là chúng sold-out rất nhanh và thậm chí số lượng đơn đặt hàng khi đó lên tới hơn 900 đôi. 

Ngay sau đó, ông đã đánh một cú bứt tốc. Trong khi đang theo dõi về việc bán những đôi sneaker ấy, Knignt đã nhận được một lá thư từ huấn luyện viên đấu vật của trường nói rằng anh ta cũng được cấp phép phân phối độc quyền của Mỹ cho Onitsuka. Để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra, Knight đã tức tốc đáp chuyến bay đầu tiên trở lại Nhật và thật không may họ đã thay người tiếp quản – ông Morimoto. Knight cuối cùng đã gặp lại Onitsuka sau nhiều lần đổ vỡ, ông tiết lộ lý do mình ở đó và những gì mà ông phải cung cấp cho công ty giày thể thao Nhật Bản. Onitsuka đứng về phía Knight và quyết định trao cho ông 13 bang phía Tây. 

Mọi thứ dường như trở lại đúng hướng đối với Knight, vì ông sẽ mua từ Onitsuka, bán hết và lặp lại. Ông chỉ cần thuyết phục nhân viên ngân hàng ủng hộ mình mà thôi. Onitsuka luôn vận chuyển giày trễ, đồng nghĩa với việc thời gian bán chúng càng ít và thời gian trả khoản vay cũng vậy. Mỗi tháng là một tháng cầu xin và mặc cả cho Knight. Trong khi đó, Bowerman đã tham dự Thế vận hội Tokyo 1964 và thành tích tốt với hai vận động viên chạy bộ của mình giành được huy chương. Họ yêu thích Bowerman vì ông biết chính xác những gì cần ở một đôi giày: bên trong mềm hơn, hỗ trợ vòm tốt hơn và một cái nêm ở gót chân để giảm bớt căng thẳng cho Achilles. Đó là những gì ông ấy theo đuổi. Sau đó, Onitsuka làm cho ông nguyên mẫu dựa trên phản hồi và ồn đã đưa cho người chạy của mình, những người đã “phá vỡ cuộc thi”. 

Đến năm 1967, Bowerman đã sử dụng kiến ​​thức chuyên sâu của mình về giày thể thao để tạo ra phiên bản Frankenstein, bao gồm đế giữa của Onitsuka Spring Up và đế ngoài của Limber Up. Onitsuka đã gửi một mẫu thử nghiệm cho Bowerman, và ông đã chấp thuận mạnh mẽ. Vấn đề duy nhất ở đây chính là đặt tên cho nó. Azteca nhanh chóng được Bowerman gợi ý và Onitsuka đồng thuận. Đó là, cho đến khi adidas đến gõ cửa đe dọa hành động pháp lý, họ đã có một đôi giày thể thao có tên Azteca Gold. Bowerman nhanh chóng hỏi ai là người đã đánh bại Aztec… và Cortez được sinh ra. Đây chỉ là một lý do khác khiến Knight muốn đánh bại adidas trong trận đấu của chính họ, mặc dù nhiều năm trước khi ông ấy yêu thích đôi adidas Oregon có màu xanh và vàng gai đầu tiên của mình mà Bowerman đã tặng ở trường đại học, tất cả những gì ông ấy muốn làm là thống trị chúng.

Năm 1968, mặc dù BRS đang có kết quả kinh doanh tốt, Knight đã nhận công việc tại Đại học Bang Portland với tư cách là trợ lý giáo sư vì ông vẫn chưa thể tự nhận mức lương xứng đáng. Và vào năm 1969, doanh số bán hàng đạt mức cao nhất mọi thời đại, buộc Knight phải thuê ngày càng nhiều đại diện bán hàng. Đến năm 1970, doanh thu của Onitsuka dự kiến ​​sẽ vượt quá 22 triệu đô la; một phần kha khá trong số đó được cho là do công việc mà Blue Ribbon Sports đang trưng bày ở Mỹ. Một cuộc khảo sát vào thời điểm đó thậm chí còn cho thấy 70% tổng số vận động viên điền kinh Mỹ sở hữu những đôi Onitsuka Tiger

Tại thời điểm này, Knight đã ký hợp đồng với Onitsuka thêm ba năm. Vào thời điểm đó ông ấy nghĩ rằng hợp đồng có vẻ mỏng manh và sẽ rất tốt nếu có luật sư xem qua nó. Hindsight là một điều tuyệt vời. Họ vẫn phản đối điều đó, với việc giao hàng trễ và cố gắng đáp ứng các mục tiêu bán hàng để duy trì hoạt động, vì vậy Knight đã đùa giỡn với ý tưởng niêm yết cổ phiếu Blue Ribbon và bán cổ phần của công ty; 300.000 đô la dễ dàng qua đêm. Tuy nhiên, Knight nhanh chóng phát hiện ra rằng Onitsuka đang đàm phán với một người nào đó ở bờ biển phía đông để trở thành nhà phân phối mới cho họ ở Mỹ và Kitami cũng đã nói rằng ông ấy không hài lòng với doanh số bán hàng của BRS. 

Với kiến ​​thức mới rằng tương lai của BRS có thể không còn thành công như ông nghĩ ban đầu, Knight đã tìm đến một nhà sản xuất giày thể thao khác. Ông ấy đã đặt hàng 3000 đôi nhưng lần này, khi được hỏi tên công ty của mình, ông ấy nói rằng ông sẽ lấy lại chúng. Knight đã liên lạc lại với Carolyn Davidson – một nghệ sĩ đang gặp khó khăn mà ông ấy biết từ Portland State, và đề nghị bà tạo một số quảng cáo cho họ, và thậm chí có thể là một logo. Knight muốn một thứ gì đó gợi lên “cảm giác chuyển động” và ông cho rằng logo mới mà Davidson tạo ra trông “mới mẻ, tươi mới, nhưng bằng cách nào đó, vẫn cổ kính, vượt thời gian. ” Nhưng hai tiền thân ban đầu là ‘Falcon’ và ‘Dimension Six’ thực sự khá tồi tệ. 

Đến tận giây phút cuối cùng, quá trình sản xuất đã bắt đầu trên đôi giày bóng đá mới được trang trí bằng “Swoosh” và Văn phòng Bằng sáng chế Hoa Kỳ cần đăng ký một cái tên và nhà thiết kế đồ họa cần một cái gì đó cho quảng cáo. Johnson – nhân viên đầu tiên của ông, đã đề xuất Nike. Knight cầm theo Tiger, đặt Swoosh lên nó và quay trở lại các nhà máy của Nhật Bản. Nippon Rubber, do Bridgestone Tires điều hành, đã có thể tạo ra một nguyên mẫu Cortez (tất nhiên với Swoosh) ngay tại chỗ. 

Chính tại thời điểm này, ông đã yêu cầu họ tạo ra các mẫu giày tennis, giày bóng rổ. Sau đó, Knight ngồi xuống và tiến hành đặt tên cho từng cái một trong một loạt phát minh thiên tài. Đôi giày thể thao bóng rổ được đặt tên là Blazer theo tên của Portland Trailblazers. Sau đó là một đôi giày khác, Bruin – được Michael J Fox mang nổi tiếng trong Back to the Future II. Trước khi Nike gia nhập văn hóa dân gian về giày thể thao, có một cuộc gặp gỡ cuối cùng với Onitsuka, khi người liên hệ xuất khẩu của ông ấy ghé thăm một cửa hàng Blue Ribbon Sports lần cuối để kiểm tra doanh số bán hàng của Onitsuka, chỉ để quay lại tìm hết hộp này đến hộp khác giày thể thao của Nike… Những đôi giày thể thao mà lẽ ra họ không nên bán. Mọi thứ trở nên căng thẳng, và tất cả đã kết thúc giữa Onitsuka và Nike. Một thời gian sau, Onitsuka kết hợp với hai công ty khác để trở thành cường quốc được gọi là ASICS, và không cần phải nói, mọi thứ cũng diễn ra ổn thỏa với Knight.

Xem thêm: Onitsuka Tiger và ASICS: Lịch sử năm 1970-1985 của Gary Warnett 

                  Review giày: Nike Classic Cortez – huyền thoại trong làng sneakers